đôi khi chúng ta không thể không đối mặt với nỗi cô đơn của chính mình
cô đơn khi ta tự hỏi trong hàng triệu ngọn đèn trong thành phố rực rỡ ấy, ngọn đèn nào thắp sáng nơi ta sẽ quay về?
cô đơn trong cơn mưa tan tầm
cô đơn khi ta nhận ra cần 1 vòng tay ôm khi quanh ta chỉ là gió
đôi khi, 1 cái ôm cũng là thứ xa xỉ
cô đơn khi nhận ra bất chấp mọi cố gắng, thì ...
cô đơn là lúc ta một mình nhìn chiều trôi
cô đơn khi tất cả những gì ta có thể làm cho người ta yêu là lặng lẽ dõi theo
ô đơn là lúc giữa ngàn ngả đường, không có con đường nào dẫn ta về với hạnh phúc, giữa triệu mặt người nhạt nhòa xung quanh, không có ai có thể hiểu ...
ta gặp lại nỗi cô đơn những buổi sáng thức giấc và nhận ra món quà của sự trưởng thành là căn phòng trống, chiếc giường lạnh
cô đơn là những phút chạnh lòng, ta muốn tan ra...
bay đi...
hay biến mất!
cô đơn là bức tranh xếp hình, vĩnh viễn thiếu 1 mảnh ghép